Cái thú đọc đem lại khoái cảm lớn nhất và sâu nhất khi bạn thoát ly khỏi sách.
Cảm giác ấy là thật, khi tôi đang phiêu du ở một nơi chốn nào đó trên hành trình của mình, và "Bụp!", một câu chuyện bỗng trở về với va li hòm xiểng va chạm lách cách vào thành các dây thần kinh.
Những mảnh ghép của thế giới hết sức đáng yêu của tôi, có khi các em hiện lên với đầy đủ và vẹn nguyên hình hài của các em, trinh nguyên như thuở ban đầu (một điều mà tôi hết sức lấy làm quý giá và trân trọng), có khi các em chơi đùa với tôi mà cố chấp giấu đi một bên chân, bên tay, hoặc trái tim của các em sau một màn sương hư hư ảo ảo (để kẻ thua cuộc này hết sức khổ sở, và khổ tâm), nhưng vẫn luôn luôn là nỗi niềm đau đáu và thao thức ấy.
Tự bao giờ các em đã thoát thai ra khỏi những con chữ để sống trong tâm trí tôi? Mà nói cho đúng hơn, khuôn hình mà từ đó các em đến với tôi (giấy, màn hình, thư viện, nắng, mưa, chiều, tối) đã trở thành kỉ niệm, các em gắn với chúng bằng một sợi dây mong manh và bền vững như tơ nhện lấp lánh.
Đọc để làm gì, nếu không phải là xây nên một cái kho, với người thủ kho khoáng đạt và thất thường nhất tôi từng biết?
Để khi bạn bè sắp đến lúc giã từ nhau, tâm trí tôi không vương vấn bởi màu hoa phượng, mà lại mấy vần thơ cuống quít và khát khao:
"Ta muốn tắt nắng đi
Cho màu đứng nhạt mất
Ta muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi"
Để khi trên chuyến xe giữa một buổi trưa nắng và gió, tôi lại bâng khuâng lẩm nhẩm:
"Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Đàn buồn, đàn lạnh, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân"
Và trong một đêm mưa mưa gió gió, trằn trọc suy nghĩ về "Folklore của thời đại chúng ta"...
How did you like this story?
Your feedback helps safefood understand what's working
@safefood
I'll be back to edit something, maybe.
Similar Stories
Comments & Feedback (0)
No comments yet. Be the first to share your thoughts!
Want to join the conversation? Sign in to leave a comment.